Link Video: https://youtu.be/TNahx9L2NFU
Ngày 15/4, blog Thiên Hạ Luận trên VOA có bài bình luận “Không thể dùng “bạo lực Cách mạng” để bịt miệng nhân dân”.
Bài bình luận nhắc đến bản án 6 năm tù của nhà hoạt động Nguyễn Lân Thắng và dẫn quan điểm của blogger Trân Văn, rằng:
Dẫu hệ thống tư pháp (công an – khởi tố, điều tra, kiểm sát – truy tố, tòa án – xét xử) cùng nhất trí rằng ông Thắng đã “chống Nhà nước Cộng hòa XHCN Việt Nam, nhưng rất nhiều công dân của Cộng hòa XHCN VN lại không đồng tình với việc hệ thống tư pháp Cộng hòa XHCN Việt Nam thực thi “pháp chế XHCN”.
Tác giả cũng dẫn nhận xét của ông Thông Đặng về “hiện tượng cực kỳ thú vị” trong tuần vừa qua diễn ra trên mạng xã hội, đó là “tất cả đã có một sự đồng thuận tuyệt đối” về bản án đối với ông Nguyễn Lân Thắng, và cho rằng “Sự đồng thuận này nói lên nhiều điều, là hiếm thấy và thật đáng quý”.
Ông Thông Đặng đã lược thuật ý kiến của nhiều người, thuộc nhiều giới khác nhau, như Nguyễn Ngọc Chu, Chu Mộng Long, Mạc Văn Trang, Hoàng Dũng… các Giáo sư, Tiến sĩ hoạt động trong lĩnh vực giáo dục. Nhà văn, nhà thơ, nhà báo như Đỗ Trọng Khơi, Lưu Trọng Văn, Phạm Xuân Nguyên, Hoàng Thụy Hưng, Nguyễn Quang Lập, Huỳnh Ngọc Chênh, Thái Hạo, Tạ Duy Anh, Phạm Lưu Vũ, Trần Thanh Cảnh, Thái Bá Tân, Bùi Chí Vinh, Đoàn Bảo Châu,… để chứng minh sự đồng thuận tuyệt đối, đó là Nguyễn Lân Thắng vô tội, và không thể nào sử dụng “bạo lực Cách mạng” để bịt miệng nhân dân.
Tác giả trích status của ông Nguyễn Chí Tuyến, một người bạn của ông Lân Thắng, cho rằng, “Phàm ở đời, chỉ có làm việc gì khuất tất mới phải “kín”, chứ đường đường chính chính ai lại thế”.
Ông Tuyến nhắc lại việc ông và ông Thắng quen nhau từ “mùa hè đỏ lửa 2011”, đến nay đã 12 năm.
“Quan trọng là trong thời gian đó chính là quãng đời sôi động, đầy ắp những cung bậc cảm xúc với biết bao sự kiện dồn dập cuốn chúng ta vào khiến chúng ta có khi còn chẳng kịp nhìn lại.”
“Gặp nhau trên những đường phố Hà Nội, rồi tiếp theo là những Văn Giang, Dương Nội, Hà Nam, Formosa, Đồng Tâm… những chuyến lên rừng và xuống biển, những đồn công an, những sân bóng đá. Quá nhiều chuyến đi, quá nhiều kỷ niệm, kể sao cho hết được”.
“Tất cả những việc chúng ta làm, tuỳ vào góc nhìn và quan điểm mà người đời gọi chúng ta là những kẻ ngu ngơ, ngốc nghếch, ngang ngược hay ngạo nghễ… Chỉ biết rằng, chúng ta làm vậy chỉ vì chúng ta sống đúng với lương tâm, trách nhiệm và nhận thức của mình để cảm thấy trong lòng thanh thản.”
Nhiều người nói, chúng ta như châu chấu đá xe, chẳng làm nên cơm cháo gì được đâu. Ồ, chúng ta có đấu đá ai, tranh giành gì của ai đâu nhỉ. Chúng ta chỉ hành động theo lương tâm mách bảo, nói ra những suy nghĩ, những khát khao, những ước vọng chẳng nhẽ cũng không được sao? Hay cứ phải âm thầm mà sống, lầm lũi mà sống, bịt tai, bịt mắt lại mà sống. Sống như vậy đâu phải là sống. Thôi kệ, mỗi người một nhân sinh quan, mỗi người có lựa chọn sống của riêng mình. Chúng ta đã lựa chọn con đường đầy chông gai và gian khó thì cùng nhau vững bước đi đến cuối con đường, vậy thôi!”
“Anh chị em chúng ta, những ai vướng vòng lao lý, về phần đối với gia đình đành thất lễ với người thân. Không báo hiếu khi cha già, mẹ héo và không được đồng hành cũng như chứng kiến những đứa con của mình khi chúng lớn lên từng ngày. Đó là những thiệt thòi mà chúng ta phải gánh chịu.”
Tác giả cũng dẫn status của Dương Quốc Chính, viết rằng:
“Mình vẫn ủng hộ quyền được lên tiếng, được phản biện xã hội, chính sách, chính quyền của nhóm anh Thắng… Những hành vi ôn hòa này không cần phải cách ly khỏi cộng đồng.”
“Nếu chính quyền chỉ lo đàn áp mà không điều chỉnh thì ắt sẽ dẫn tới diệt vong. Đảng Cộng sản Việt Nam và chế độ hiện tại nếu không kịp thời điều chỉnh thì cũng chết cùng đại ca Liên Xô và Đông Âu rồi. Động lực để điều chỉnh đến từ nhiều phía nhưng động lực chính vẫn từ thành phần ngoài Đảng, vì họ mới không bị ràng buộc để tự do phản biện. Thế nên “những thằng mặt giặc” này là rất có công với chế độ, hơn anh em bò đỏ chỉ biết bợ đỡ nâng bi chế độ nhiều, chỉ cần họ ôn hòa và có lý lẽ.”
“Nhiều anh em thiện lành hay bò đỏ cho rằng những thằng bất mãn, thất bại, mới sinh ra phản động. Nếu áp vào anh Thắng, anh Cù Huy Hà Vũ, anh Ba Sàm – Nguyễn Hữu Vinh, anh Lê Công Định, anh Trần Huỳnh Duy Thức… đều rất sai. Bởi vì rõ ràng họ có một nền tảng tốt về quan hệ gia đình, thậm chí đang có danh tiếng về chuyên môn, nên không thể bất mãn hay thất bại được. Đó là sự ngụy biện thô thiển để tấn công cá nhân thôi…”
Cuối cùng, bài viết đúc kết, quyết định khởi tố – truy tố và xét xử ông Nguyễn Lân Thắng theo hình thức “xử kín” không chỉ có những phân tích phải – trái, thiệt – hơn như vừa dẫn. Phản ứng của công chúng thuộc giới bình dân đối với phán quyết sáu năm tù, theo sau là hai năm quản chế dành cho Nguyễn Lân Thắng cũng rất… bình dân. Phần lớn gói gọn trong tiếng chửi thề dành cho tòa án.
Xuân Hưng – Thoibao.de (Tổng hợp)
>>> Đời “nô bộc”: Bộ trưởng 4T Nguyễn Mạnh Hùng, ông vua nổ bị đưa vào tầm ngắm.
>>> Tiếng “trù” của bà Nguyễn Phương Hằng tựa ngàn cân. Đến lúc phát tác khối kẻ xanh mặt
>>> “Cây tre” ông Trọng mềm hay dẻo? Lúc gật sang Mỹ lúc bật sang Tàu
>>> Cao thủ của cao thủ, tham nhũng quyền lực vô đối nhưng rất giỏi rao giảng đạo đức. Ai?
Bịt mồm dân đồng nghĩa với việc hủy hoại tương lai quốc gia