Bản tin CGTN của nhà nước Trung Quốc hôm 18/4/2020 thông báo “việc lập hai đơn vị hành chính quan trọng, mang tính lịch sử, quận Nam Sa (Nansha district) (tức Trường Sa của Việt Nam) và Tây Sa (Xisha district) (tức Hoàng Sa của Việt Nam) được Quốc vụ viện tức Chính phủ Trung Quốc thông qua”. Hai quận này trực thuộc thành phố Tam Sa, nam đảo Hải Nam. Giới nghiên cứu đánh giá việc thành lập hai quận mới này của Trung Quốc không đơn thuần là chỉ mang tính biểu tượng.
Theo nhận định của cơ quan Sáng kiến Minh bạch Hàng hải Châu Á (AMTI) của Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược (CSIS) ngày 12/5/2020, động thái này sẽ cải thiện việc quản lý hành chính và thúc đẩy các chính sách mới của Trung Quốc về Biển Đông.
Cái gọi là « Thành phố Tam Sa » được Bắc Kinh lập ra từ tháng 7/2012, trực thuộc tỉnh Hải Nam. « Thẩm quyền » của « thành phố » này được cho là trải rộng khắp 280 đảo, bãi cát ngầm, rạn san hô và các thực thể khác, cùng với các vùng biển xung quanh, tổng cộng lên đến gần 800.000 dặm vuông biển và đất liền.
Khu vực này bao trùm phần lớn yêu sách của Trung Quốc trong khuôn khổ đường 9 đoạn tự vẽ, gồm quần đảo Hoàng Sa, quần đảo Trường Sa, cùng với bãi Macclesfield và bãi cạn Scarborough (mà Trung Quốc gọi là quần đảo Trung Sa).
Các quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa là nơi đang có tranh chấp chủ quyền giữa Trung Quốc với Việt Nam và một số nước khác trong khu vực, trong lúc bãi Macclesfield là nơi tranh chấp giữa Trung Quốc và Đài Loan; còn bãi cạn Scarborough là nơi tranh chấp giữa Trung Quốc và Philippines.
Việt Nam và Philippines phản đối, cho rằng hành động đơn phương của Trung Quốc vi phạm chủ quyền của hai nước láng giềng tại vùng biển tranh chấp.
Từ năm 2012 cái mà Trung Quốc gọi là « thành phố Tam Sa » đã phát triển rất nhanh chóng.
Trong tám năm qua, Trung Quốc đã mở một trường học, thu hút được nhiều đầu tư, xây dựng các cơ sở hạ tầng mới như cầu cảng, nhà máy lọc nước biển. Du lịch nở rộ, kinh tế đa dạng hóa, hậu cần và viễn thông phát triển, nhiều nhà ở kiên cố được dựng lên và khuyến khích định cư.
Đảo Phú Lâm của Hoàng Sa và các thực thể khác được cho là thuộc quyền tài phán của « thành phố Tam Sa » là nơi đặt các hệ thống vũ khí, và các cơ quan của « địa cấp thị » này phối hợp trong việc phát triển và hoạt động của lực lượng dân quân biển Trung Quốc. Và nay trên các thực thể đa dạng của « Tam Sa » đầy dẫy các hệ thống thiết bị tình báo, giám sát hiện đại.
Còn tại Đá Chữ Thập, trong những năm gần đây, Bắc Kinh đã bồi đắp nơi này cùng một số bãi đá, đảo nhỏ khác ở Biển Đông thành các đảo nhân tạo, điều được các nước khác cho là để nhằm biến những nơi này thành tiền đồn quân sự chiến lược trên biển.
Trên Đá Chữ Thập thuộc Trường Sa, Trung Quốc đã cho xây các công trình, sân tập, thiết bị radar, thậm chí cả vị trí đặt tên lửa, đường băng, bãi đáp máy bay, các nhà kho lớn và nhiều loại thiết bị khác phục vụ việc phát hiện, theo dõi vệ tinh, hoạt động quân sự, thông tin liên lạc của các nước khác.
Mới đây, hồi cuối tháng Ba, Bắc Kinh tuyên bố lắp đặt hai trạm nghiên cứu trên hai đảo nhân tạo, trong đó có một trạm trên Đá Chữ Thập.
Đá Chữ Thập cũng là nơi mà tàu Hải Dương Địa Chất 8 được cho là đã ghé vào để tiếp liệu sau khi tạm rút khỏi khu vực Bãi Tư Chính ở ngoài khơi Việt Nam khoảng gần một tuần hồi đầu tháng 8/2019.
Đảo nhân tạo thứ hai mà Trung Quốc lắp đặt trạm nghiên cứu là Đá Su Bi. Hồi năm 2018, Earthrise Media, một tổ chức phi lợi nhuận, đã phân tích các ảnh chụp Đá Su Bi và phát hiện ra rằng một lượng lớn các tòa nhà, các sân tập, thiết bị radar và cả các sân chơi bóng rổ đã được xây dựng trong thời gian từ 2014 tới nay.
Việc thành lập hai « quận » mới Tây Sa tại Hoàng Sa và Nam Sa ở Trường Sa là sự tiếp tục quỹ đạo phát triển của « Tam Sa ».
Trong cách tổ chức của Trung Quốc, các địa cấp thị bao gồm các quận và phường trực thuộc, có bộ máy chính quyền của từng cấp.
Thế nên khi Quốc vụ viện lập ra hai quận mới cho « thành phố Tam Sa », cũng đồng thời lập ra hai chính quyền cấp quận mới. Đó là « Tây Sa khu » đặt trụ sở trên đảo Phú Lâm thuộc Hoàng Sa, và « Nam Sa khu » đặt tại Đá Chữ Thập (Fiery Cross Reef) mà Trung Quốc gọi là Vĩnh Thử Tiêu thuộc Trường Sa, bị Trung Quốc chiếm năm 1988.
Ngoài việc nắm « quyền tài phán » trên quần đảo Hoàng Sa, chính quyền « Tây Sa khu » cũng quản lý luôn « quần đảo Trung Sa » (Zhongsha), trong khi chính quyền « Nam Sa khu » sẽ quản lý quần đảo Trường Sa. Vì chính quyền do đảng chỉ đạo, nên quận ủy cũng sẽ hiện diện tại các quận mới.
« Tây Sa » và « Nam Sa » giúp mở rộng năng lực hành chính của Trung Quốc trên Biển Đông. Nhà nước đảng trị từ lâu đã tìm cách tăng cường hiệu quả quản trị trên các lãnh thổ yêu sách tại vùng biển này.
Đầu tiên Bắc Kinh cho thành lập ủy ban đảng và chính quyền tại đảo Phú Lâm từ tháng 3/1959 (đảo Phú Lâm bị Trung Quốc bí mật chiếm đóng năm 1956, và quản lý toàn bộ hòn đảo sau trận Hải chiến Hoàng Sa năm 1974), có quyền tài phán như « thành phố Tam Sa » hiện nay.
Đến cuối năm 2008, đảng và chính quyền Phú Lâm lập ra 18 ban hành chính chức năng và 20 định chế công mới.
Khi « thành phố Tam Sa » ra đời tháng 7/2012, các tổ chức chính quyền mới đã thay thế các bộ phận cũ. Từ năm 2012, Tam Sa liên tục đưa ra các hình thức quản trị địa phương mới, trong đó có ít nhất 4 ủy ban công tác và ủy ban quản lý, cũng như 10 ủy ban thường trú khu phố. Do đó việc lập thêm hai quận Tây Sa và Nam Sa là bước đi mới nhất trong một kế hoạch dài hạn của Trung Quốc nhằm bành trướng trên Biển Đông.
Các tổ chức của « thành phố Tam Sa » là trợ thủ cho sự hiện diện của Trung Quốc trên Biển Đông, thông qua việc thực hiện chức năng điều phối và hoạch định chính sách quan trọng. Có thể kể : định ra chính sách thuế và công nghiệp địa phương, hỗ trợ hoạt động dân quân biển, đưa vào vận hành các tàu mới, điều phối nguồn lực dân sự và quân sự. Bên cạnh đó là cải thiện điều kiện sống, lập các chương trình tuyên truyền, thiết trí các hệ thống viễn thông mới…
Những người được giao điều hành « Tam Sa » sẽ có thời gian bận rộn với việc biến đảo Phú Lâm và các thực thể khác thành trung tâm cho các hoạt động của Trung Quốc trên Biển Đông. Hai quận « Tây Sa » và « Nam Sa » sẽ cung cấp người quản lý, nhân sự và nguồn lực cần thiết cho việc xây dựng và thực thi chính sách địa phương ở mức độ rộng lớn hơn, qua đó nâng cao năng lực hành chính tổng thể của « thành phố Tam Sa ».
Việc bổ sung thêm hai quận mới cho « thành phố Tam Sa » còn có thể thúc đẩy các chính sách mới về Biển Đông. Được cho là « Tây Sa » và « Nam Sa » sẽ quản lý về địa lý và chính trị tại hai khu vực khác nhau, hai cơ quan này rốt cuộc có thể theo đuổi các lợi ích khác biệt.
« Tây Sa khu » sẽ quản lý một khu vực tương đối ổn định trên Biển Đông, tại đó Trung Quốc đã có sự hiện diện dân sự đông đảo. Còn « Nam Sa khu » sẽ phụ trách một khu vực tranh chấp nóng bỏng, với nhiều lực lượng quân sự, chấp pháp và dân quân biển. Do vậy các nhà quản lý sẽ phải áp dụng các chính sách phù hợp với đặc điểm của địa phương mình.
Chẳng hạn, chính quyền « Tây Sa khu » có thể thúc đẩy việc tổ chức cho du khách Trung Quốc đến tham quan quần đảo Trường Sa, một thủ thuật đầy khiêu khích nhằm phát triển kinh tế địa phương, dân sự hóa sự hiện diện ở Trường Sa và xác quyết chủ quyền.
Hai quận này có cạnh tranh lợi ích với nhau hay không và ở mức độ nào, còn tùy thuộc vào quyền tự chủ tương đối của họ đối với chính quyền « thành phố Tam Sa ». Do hành vi của Trung Quốc trên Biển Đông là kết quả tương tác giữa nhiều nhân tố trung ương và địa phương khác nhau, nên sự thay đổi quan hệ giữa các cấp hành chính của « Tam Sa » cần được theo dõi chặt chẽ.
AMTI kết luận, vì Trung Quốc gia tăng mở rộng sự hiện diện về mặt hành chính trên Biển Đông một cách âm thầm, nên ẩn giấu phía sau là những hậu quả thực sự cho các quốc gia yêu sách khác. Các quận mới sẽ cung cấp các nguồn lực xây dựng và thực thi chính sách bổ sung cho « thành phố Tam Sa », giúp những người lãnh đạo theo đuổi các chủ trương cụ thể.
Nằm ở tuyến đầu tranh chấp Biển Đông, « thành phố Tam Sa » và các tổ chức hành chính trực thuộc chịu trách nhiệm hằng ngày đều phải thúc đẩy lợi ích về lãnh thổ của Trung Quốc. Thế nên việc tăng cường năng lượng hành chính cho « Tam Sa » sẽ nâng cao vị trí tổng thể của Trung Quốc trên vùng biển náo động này. Các quốc gia đòi hỏi chủ quyền, đặc biệt là Việt Nam, cần phải chú ý « nhất cử nhất động » trong chính sách bành trướng Bắc Kinh.
Việt Nam tuyên bố chủ quyền ở cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, và vào năm 1982 đã thành lập đơn vị hành chính để quản lý các quần đảo này.
Huyện đảo Hoàng Sa hiện trực thuộc thành phố Đà Nẵng, còn huyện đảo Trường Sa trực thuộc tỉnh Khánh Hòa.
Đảo Phú Lâm thuộc Hoàng Sa, địa điểm được Bắc Kinh chọn đặt thủ phủ của quận Tây Sa, hiện là nơi mà cả Trung Quốc, Việt Nam và Đài Loan đều tuyên bố chủ quyền.
Đá Chữ Thập, địa điểm giờ đây Bắc Kinh chọn đặt thủ phủ của quận Nam Sa, thì được cả Trung Quốc, Việt Nam, Philippines và Đài Loan đều tuyên bố chủ quyền.
Hàng loạt các động thái phi pháp của Trung Quốc trên Biển Đông được coi như bằng chứng cho thấy Bắc Kinh đang đẩy mạnh việc thuộc địa hoá Biển Đông vào lúc cả thế giới đang lo phòng chống đại dịch COVID-19.
Theo ông Hoàng Việt, chuyên gia nghiên cứu Biển Đông, thành viên Ban nghiên cứu Luật Biển và Hải đảo của Liên đoàn Luật sư Việt Nam, việc tuyên bố thành lập “chính quyền nhân dân” này thực tế chỉ là hành động đơn phương từ phía Trung Quốc và hoàn toàn không có giá trị pháp lý. Theo luật pháp quốc tế, nếu muốn tuyên bố có giá trị pháp lý quốc tế thì thứ nhất, quốc gia đó phải dựa trên luật pháp quốc tế. Thứ hai, quốc gia đó phải có được sự công nhận của các quốc gia liên quan.
Tuy nhiên, những gì Trung Quốc đã và đang làm hoàn toàn đi ngược luật pháp quốc tế.
Thứ nhất, Trung Quốc hoàn toàn không có chủ quyền đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Trung Quốc đang chiếm đóng toàn bộ Hoàng Sa và 7 cấu trúc thuộc Trường Sa, nhưng việc họ sử dụng vũ lực để chiếm đóng vi phạm nghiêm trọng luật quốc tế, không mang lại cho Trung Quốc chủ quyền hợp pháp đối với các cấu trúc này.
Việt Nam rất nhiều lần khẳng định chủ quyền lâu đời và không thể tranh cãi với hai quần đảo, được chứng minh bằng các bằng chứng lịch sử và pháp lý. Mới đây nhất, trong công hàm gửi lên Liên Hợp Quốc ngày 30/3, chính phủ Việt Nam đã tái khẳng định điều này.
Ngoài ra, việc Trung Quốc tuyên bố rằng “chính quyền nhân dân” mới không những quản lý quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mà còn quản lý vùng biển xung quanh hoàn toàn trái với luật pháp quốc tế.
Theo Công ước LHQ về Luật Biển 1982, công ước lớn nhất về luật biển mà Trung Quốc cũng là thành viên, các bãi ngầm, hoặc cấu trúc lúc chìm lúc nổi không phải là đối tượng thụ đắc lãnh thổ và không có vùng biển riêng. Những thực thể ở Trường Sa, cũng như bãi Macclesfield mà Trung Quốc gọi là “quần đảo Trung Sa“, đều thuộc dạng này.
Trung Quốc đã hoạch định một kế hoạch lâu dài đối với Tam Sa và đang từng bước hiện thực hóa kế hoạch này.
Trung Quốc đã tiến hành nâng cấp ‘thành phố Tam Sa’ theo từng bước từ “huyện cấp thị” (thành phố cấp huyện) năm 2007 trở thành “địa cấp thị” (thành phố cấp địa khu) năm 2012, rồi giờ đây thiết lập các “thị hạt khu“.
Theo ông Việt, tất cả những việc này nằm trong kế hoạch của Trung Quốc vì họ đã có tính toán từ rất lâu. Từ năm 1982, khi Trung Quốc vạch ra cái gọi là “kế hoạch biển” thì tướng Lưu Hoa Thanh (tư lệnh thứ ba của hải quân Trung Quốc) đã tuyên bố Trung Quốc cần phải làm chủ biển khơi.
Kế hoạch này được thể hiện thông qua chiến lược phát triển hải quân ba giai đoạn, xoay quanh học thuyết “hai chuỗi đảo” ở Tây Thái Bình Dương. Mục tiêu của chiến lược là Trung Quốc sẽ có lực lượng “hải quân biển xanh” vươn tầm toàn cầu vào năm 2040.
Những diễn biến mới hoàn toàn trùng khớp với những gì Trung Quốc đang theo đuổi và mang đến một số thông điệp. Thứ nhất, như đã nói, Trung Quốc cho thấy họ không bao giờ từ bỏ dã tâm của mình. Thứ hai, Trung Quốc cũng muốn thử phản ứng của thế giới ra sao. Nếu thế giới phản ứng không đủ mạnh và Trung Quốc thấy vẫn có thể tiếp tục hành động thì Trung Quốc nhiều khả năng sẽ tiến hành những bước tiếp theo.
Từ hơn 60 năm qua, Trung Quốc lúc âm thầm, lúc trắng trợn thực hiện mưu đồ độc chiếm Biển Đông, bằng nhiều thủ đoạn, chiến thuật.
Trung Quốc đang chủ trương dùng sức mạnh tổng hợp để uy hiếp các nước có cùng tranh chấp biển đảo, buộc các nước phải nhượng bộ trong vấn đề Biển Đông; chủ trương kiểm soát thực tế trên biển, khiến thế giới phải thừa nhận Biển Đông nằm trong phạm vi lợi ích của Trung Quốc mà việc lập hai quân Tây Sa và Nam Sao thuộc cái gọi là thành phố Tam Sa là một trong những bước đi quan trọng.
Hoàng Lan từ Hà nội – Thoibao.de (Tổng hợp)